Pir Sultal Abdal (1480
– 1550) – nhà thơ dân tộc Alevi (Thổ Nhĩ Kỳ), thơ ông phản ánh đời sống xã hội,
văn hóa và tôn giáo của nhân dân. Ông là một nhà nhân văn viết về tình yêu, hòa
bình, Chúa Trời và cái chết. Ông cũng là một người phản đối mạnh mẽ chế độ độc
tài hà khắc, kêu gọi nhân dân đứng lên chống lại chế độ độc tài và kết quả là ông
bị treo cổ bởi độc tài Hizir Pasha. Hiện có ít nhất sáu nhà thơ lấy bút danh
Pir Sultal Abdal.
Một số bài thơ
1
Không cần hoạ mi hót trong vườn anh
Không có em trong nỗi buồn đang cháy.
Anh kiếm dầu cho ngọn đèn của mình
Không có em trong nỗi buồn đang cháy.
Anh trở thành bông hoa hồng héo khô
Thành bọt nước mà dòng đang quánh lại
Trở thành tro, anh nằm trong bếp lò
Không có em trong nỗi buồn đang cháy.
Những bóng đen chỉ đường cho ta mau
Những vết bỏng xin các người băng lại
Nói với em ở trên ngọn lửa nào
Không có em trong nỗi buồn đang cháy.
Anh đang sống trong ngôi nhà của mình
Không ăn uống, anh khát khao lắm vậy.
Anh sống đây chịu đựng nỗi cực hình
Không có em trong nỗi buồn đang cháy.
2
Kẻ cô đơn tội nghiệp đi tìm em –
Kho châu báu và anh tìm ra được
Người đẹp ơi, biết không, anh đi tìm
Và thấy em như người anh mơ ước.
Con chim non, em từ đâu đến vậy?
Bờ mi em như một mảnh trăng thề…
Em khóc lên tựa hồ như mãi mãi
Người yêu của mình đã bỏ ra đi?
Xin em chớ buồn, em không đơn lẻ
Gương mặt như trăng, mái tóc đen huyền
Dù chưa phải người yêu nhưng anh sẽ
Đến muôn đời anh sẽ ở bên em.
Anh khát khao bằng tất cả trái tim
Mong cho em không bao giờ cô độc
Mong cho em không nếm mùi xa cách
Và anh mong hạnh phúc cho mình.
Kẻ cô đơn tội nghiệp đi tìm em –
Kho châu báu và anh tìm ra được
Người đẹp ơi, biết không, anh đi tìm
Và thấy em như người anh mơ ước.
Con chim non, em từ đâu đến vậy?
Bờ mi em như một mảnh trăng thề…
Em khóc lên tựa hồ như mãi mãi
Người yêu của mình đã bỏ ra đi?
Xin em chớ buồn, em không đơn lẻ
Gương mặt như trăng, mái tóc đen huyền
Dù chưa phải người yêu nhưng anh sẽ
Đến muôn đời anh sẽ ở bên em.
Anh khát khao bằng tất cả trái tim
Mong cho em không bao giờ cô độc
Mong cho em không nếm mùi xa cách
Và anh mong hạnh phúc cho mình.
3
Kể từ khi sống cuộc đời ô nhục
Hồn không yên. Anh chẳng biết làm sao?
Kể từ ngày với người yêu xa cách
Đời chán chường. Anh chẳng biết làm sao?
Biết làm sao? Ngọn đèn vui lấp lánh
Có giúp được gì cho kẻ đang yêu
Chứ bây giờ tai hoạ đầy mọi chốn
Sức không còn. Anh chẳng biết làm sao?
Anh bảo: đến với anh – và em đi đến đấy
Anh bảo: vào đây – và em đã ghé vào.
Anh mất rồi, hãy tìm – và em tìm thấy
Nhưng hồn bỗng lạ lùng – anh biết làm sao?
Anh tin chắc: đã đến lúc lên đường
Theo ý trời anh phải đi vội vã
Quên phiền muộn, đi tìm gặp người thương
Còn nếu không? Chẳng biết làm sao cả?
4
Tâm hồn anh đau lắm
Anh mong được chữa lành
Anh thở bằng hy vọng
Rằng sẽ được gặp em.
Hoạ mi đừng dữ dội
Hoa hồng hãy dịu êm
Hoa hãy thương ta với
Đừng tỏ vẻ ngạc nhiên.
Em đốt anh cháy lên
Em – ngôi đền anh dựng
Khi cầu nguyện anh nhìn
Vào em như ân sủng.
Đôi mắt em sáng tỏ
Và cháy bỏng bờ môi…
Ai tình yêu lìa bỏ
Chỉ có đáng thương thôi.
Em đã biết anh rồi
Sao gặp anh em tránh
Em quay đi im lặng
Để nước mắt đầy vơi…
Hồn không yên. Anh chẳng biết làm sao?
Kể từ ngày với người yêu xa cách
Đời chán chường. Anh chẳng biết làm sao?
Biết làm sao? Ngọn đèn vui lấp lánh
Có giúp được gì cho kẻ đang yêu
Chứ bây giờ tai hoạ đầy mọi chốn
Sức không còn. Anh chẳng biết làm sao?
Anh bảo: đến với anh – và em đi đến đấy
Anh bảo: vào đây – và em đã ghé vào.
Anh mất rồi, hãy tìm – và em tìm thấy
Nhưng hồn bỗng lạ lùng – anh biết làm sao?
Anh tin chắc: đã đến lúc lên đường
Theo ý trời anh phải đi vội vã
Quên phiền muộn, đi tìm gặp người thương
Còn nếu không? Chẳng biết làm sao cả?
4
Tâm hồn anh đau lắm
Anh mong được chữa lành
Anh thở bằng hy vọng
Rằng sẽ được gặp em.
Hoạ mi đừng dữ dội
Hoa hồng hãy dịu êm
Hoa hãy thương ta với
Đừng tỏ vẻ ngạc nhiên.
Em đốt anh cháy lên
Em – ngôi đền anh dựng
Khi cầu nguyện anh nhìn
Vào em như ân sủng.
Đôi mắt em sáng tỏ
Và cháy bỏng bờ môi…
Ai tình yêu lìa bỏ
Chỉ có đáng thương thôi.
Em đã biết anh rồi
Sao gặp anh em tránh
Em quay đi im lặng
Để nước mắt đầy vơi…
5
Người con gái mắt đen, tim anh đang vỡ
Để lấy ra mũi tên, em hãy đến đây.
Em đến để chữa lành cho anh nỗi khổ
Anh đang yêu, đang chết dần, em hãy đến đây.
Anh là thành phố bị kẻ thù bao vây
Là tù binh sắp bị đem xử bắn
Là người tù bơ phờ, tay chân bủn rủn
Hãy cứu anh thoát cảnh này, em hãy đến đây.
Mọi thứ trên đời này đều dễ dàng mua được
Nhưng hạnh phúc thì thật khó lắm thay
Layla của Madzhnun cũng đã từng mơ ước
Anh tha thiết gọi tình, em hãy đến đây.
Thân xác đau, con tim dần nguội lạnh
Mơ ước của anh, tất cả phí hoài
Bầu trời đen. Cuộc đời đã cháy sém
Để nhìn thấy tro tàn, em hãy đến đây.
Người con gái mắt đen, tim anh đang vỡ
Để lấy ra mũi tên, em hãy đến đây.
Em đến để chữa lành cho anh nỗi khổ
Anh đang yêu, đang chết dần, em hãy đến đây.
Anh là thành phố bị kẻ thù bao vây
Là tù binh sắp bị đem xử bắn
Là người tù bơ phờ, tay chân bủn rủn
Hãy cứu anh thoát cảnh này, em hãy đến đây.
Mọi thứ trên đời này đều dễ dàng mua được
Nhưng hạnh phúc thì thật khó lắm thay
Layla của Madzhnun cũng đã từng mơ ước
Anh tha thiết gọi tình, em hãy đến đây.
Thân xác đau, con tim dần nguội lạnh
Mơ ước của anh, tất cả phí hoài
Bầu trời đen. Cuộc đời đã cháy sém
Để nhìn thấy tro tàn, em hãy đến đây.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét